Phương pháp đo độ cứng Leeb
Phương pháp đo độ cứng Leeb là phương pháp đo độ cứng di động ứng dụng cho kiểm tra độ cứng kim loại. Phương pháp này được phát triển vào năm 1975 bởi ông Leeb và ông Brandestini - nay thuộc hãng Proceq (Thuỵ Sĩ).
Nguyên lý đo độ cứng Leeb
Nguyên lý đo độ cứng Leeb dựa vào kiểm tra bật nảy (rebound). Một vật thể hình ống thẳng (impact body) và một mũi đo đặt ở bên trong ống, mũi đo bị tác động bởi một lực từ lò xo cố định sẽ tác động vào bề mặt vật liệu cần đo. Tại đây mũi đo sẽ để lại một vết lõm trên bề mặt vật liệu, độ cứng của vật liệu gây ra sự mất năng lượng của mũi đo này. Sự mất năng lượng này được đo bằng cách đo vận tốc Vi, Vr của mũi đo trước và sau khi va chạm với mẫu thử.
Vận tốc được đo bằng cách đặt một nam châm phía trong Impact body nó sẽ tạo ra một dòng điện trên cuộn dây được đặt ở trong impact body, dòng điện này tỷ lệ thuận với vận tốc của mũi đo. Tín hiệu sau đó được xử lý và đưa ra giá trị độ cứng.
Đơn vị đo độ cứng bằng phương pháp Leeb
- Đơn vị: HL (HLC, HLA, HLD....)
- Đơn vị độ cứng HL có thể được chuyển đổi sang các đơn vị đo độ cứng thông thường khác theo tiêu chuẩn như: HV, HB, HRB, HRC, HRA, độ bền kéo của vật liệu…
Ưu điểm của máy đo độ cứng bằng phương pháp Leeb
- Đo độ cứng cho các loại vật liệu như: sắt, thép, gang, và các loại hợp kim.
- Máy đo độ cứng có kích thước nhỏ gọn, phù hợp để đo độ cứng ngoài hiện trường, đo độ cứng các vật lớn mà các dòng máy để bàn không thể đáp ứng được.
- Đa dạng đầu đo phù hợp cho nhiều ứng dụng đo độ cứng khác nhau như: bánh răng, trục cán, trục khuỷu, mặt bích, hộp động cơ…
- Máy đo độ cứng theo phương pháp Leeb là dòng máy di động, có khối lượng và kích thước nhỏ, phù hợp đo độ cứng ngoài hiện trường, đo các vật có kích thước lớn.
- Thời gian kiểm tra nhanh, dễ sử dụng
- Giá thành rẻ hơn so với các phương pháp khác